The Soda Pop
CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 
phan 17

 Chương 31: Tình Không Kìm Nén


Trời đã vào cuối tháng hai, những ngày tháng hạnh phúc nhất đã qua khi mọi người quay về thành phố S.

Người thu hoạch được nhiều nhất từ chuyến đi đến Maldives là Mễ Mễ. Không biết Âu Lực Tư có chập mạch hay không, nhưng khi Mễ Mễ to tiếng sau đó chuyển thành cào cấu với bạn gái anh ta, anh ta lại giúp Mễ Mễ.

Hay nói theo cách của Mễ Mễ, tay Lực Tư này thích Mễ Mễ. Âu Lực Tư quên hết những dự tính ban đầu, áp dụng chiến thuật đẹp trai không bằng chai mặt với Mễ Mễ. Cuối cùng sau bao ngày im ắng, A Ảnh cũng có chút phản ứng. Mễ Mễ được dịp nở mày nở mặt, gần như chẳng để ý gì đến Thượng Linh trong cả kì nghỉ.

“Khúc gỗ xấu xa, lần này ta sẽ hành hạ nhà ngươi đến chết! Hãy đợi đấy, lần này nhất định tóm gọn nhà ngươi, XX ngươi trước rồi OO ngươi, tiếp đó XXOOXXOO…” Gần như Mễ Mễ thường xuyên tự lẩm bẩm một mình, lời lẽ vô cùng đen tối, bạo lực.

Ngoài những lúc chập mạch, thỉnh thoảng Mễ Mễ cũng có quan tâm đến chuyện của Thượng Linh.

“Mình thấy những lời mẹ kế của cậu nói có lẽ là sự thật…”

“Dã tâm của “mỹ nhân” rất lớn…”

“Cậu cứ cách xa anh ta một chút thì hơn…”



Đợi, đợi, đợi, đại khái là những lời khuyên nhủ như vậy.

Thượng Linh vô cùng bình thản trước những lời khuyên bảo của bạn hiền.

Mễ Mễ không phải là Thượng Linh, nên không thể hiểu được tâm trạng cô lúc này. Khó khăn lắm trái tim cô mới có chút rung động, vậy mà đã bị thông tin bất ngờ ấy đánh cho tơi bời. Cũng giống như mầm non vừa nhú lên giữa sa mạc đã bị người khác giẫm nát.

Tâm trạng ấy không phải là buồn bã mà là thất vọng. Có lẽ vì lúc đầu đã hy vọng nên giờ mới thất vọng như vậy.

***

Ngày mười một tháng ba là sinh nhật lần thứ hai mươi bảy của Thượng Linh. Cô mùa quà và bánh sinh nhật, từ sáng sớm đã bắt xe đến viện an dưỡng ở thành phố Z, ngày này năm nào cô cũng đón sinh nhật cùng cha.

Hai người thổi nến, ăn bánh sinh nhật, bóc quà, cùng lặng lẽ hồi tưởng lại ngày tháng huy hoàng trong quá khứ. Thượng Linh không ngờ mình lại gặp Phong Duy Nặc trong phòng bệnh của cha cô.

Từ sau lần ở bệnh viện thành phố Z, đến nay đã gần hai tháng hai người không gặp nhau. Khi quay lại VIVS, cô nghe mọi người ở phòng đối ngoại nói anh đã chuyển ra khỏi khách sạn. Thỉnh thoảng trên báo cũng có tin về các buổi biểu diễn của anh và tin đồn giữa anh và ngôi sao Ôn Nhược Đồng.

Bao giờ mọi người cũng không quên để lại báo cho cô sau khi xem xong. Chuyện cô và Phong Duy Nặc yêu nhau ai cũng biết cả, nhưng việc hai người chia tay lại chẳng ai hay biết. Mọi người coi Thượng Linh như cô gái đáng thương bị bỏ rơi, chủ đề buôn dưa lê hàng ngày bao giờ cũng là cô.

Cứ coi như cô chẳng hề quan tâm nhưng nghe người khác nói mãi cũng thấy mệt mỏi.

“Tiểu Linh, mau chào Duy Nặc đi con! Cái con bé này, lần trước đưa nó đến đây chẳng nói với cha câu nào!” Phong Duy Nặc đã ngồi trò chuyện với cha cô một lúc trước khi cô đến. Dường như cha cố tình để cho hai người có cơ hội riêng tư, ăn xong bánh liền nói mình phải ngủ một giấc, bắt hai người ra ngoài.

Thượng Linh biết cha đang nghĩ gì, cũng chẳng gì khác ngoài việc cha muốn cô tóm chặt lấy anh chàng trẻ trung tài giỏi này, kết hôn sớm còn trở thành thiếu phu nhân nhà họ Phong. Nhưng đáng tiếc là cô và Phong Duy Nặc bây giờ có thể tính là anh em trai theo một lẽ nào đó - cha anh cướp mất vợ của cha cô.

“Sau này anh đừng đến đây nữa!” Cô dừng bước trên bãi cỏ tháng ba rực rỡ, ngẩng đầu lên nhìn anh. Hôm nay cô ăn mặc rất giản dị, quần bò, áo len có mũ, mái tóc ngắn đã dài hơn một chút, làn da cháy nắng vẫn chưa lại hẳn, trông cô càng nhỏ bé hơn.

“Sao anh không thể đến đây nữa?” Anh cười gượng gạo.

“Anh biết rất rõ mối quan hệ giữa hai nhà chúng ta bây giờ ra sao. Em không muốn làm cha buồn.”

“Chỉ thế thôi sao? Anh tưởng là công chúa của anh đang oán trách anh vì những tin đồn vớ vẩn cơ đấy!”

Thượng Linh chỉ cảm thấy như có gì đó đang đè nặng lên trái tim mình. Cô nhìn gương mặt tuấn tú đẹp trai, lạnh lùng nói: “Chúng ta đã chia tay rồi, anh yêu ai đều không liên quan gì đến em.”

“Em rộng lượng quá!” Anh thở dài, đôi mắt dưới mái tóc màu hạt dẻ như đen tối hơn: “Làm anh khốn khổ hai tháng trời ngày nào cũng nhớ em, còn em lại mất tích luôn!”

“Mẹ kế của anh không nói với anh sao? Em đến Maldives, đưa A Thố đi dưỡng thương.”

“Lại là hắn ta!” Nhắc đến cái tên ấy, gương mặt dịu dàng bỗng trở nên cao ngạo: “Rốt cuộc em định gây sự với anh đến bao giờ nữa! Đừng có nói với anh em định qua lại với hắn thật đấy!”

“Nếu thật thì sao chứ?”

“Đừng tự lừa dối bản thân nữa!” Anh đến gần cô, nở nụ cười phóng đãng kiêu ngạo: “Thượng Linh có thể thích Diệp Thố, nhưng không bao giờ thích A Thố. Chúng ta đều giống nhau, anh biết em thích gì, cũng biết em ghét gì.”

“Nếu đã biết như vậy, sao ngay từ đầu anh không trong sáng hơn? Tại sao anh phải che giấu lừa dối em?” Cô không chịu nổi lại lôi chuyện cũ ra nói.

“Anh không trong sáng? Vậy hắn ta thì trong sáng? Chẳng lẽ em không bị hắn ta quay như chong chóng như con ngốc hay sao?”

“Anh quát cái gì chứ?” Chỉ có một câu nói đã đánh trúng tâm đen, Thượng Linh thở gấp quay đầu bước đi.

Phong Duy Nặc chạy theo, ôm chầm lấy cô.

“Đừng có ôm em! Bỏ ra!” Hơi thở ấm áp ngay trên tóc Thượng Linh, mùi hương quen thuộc khiến cơ thể cô lưu luyến không rời, cô căm ghét phản ứng này của chính mình.

“Chúng ta không cãi nhau nữa được không!” Anh ôm cô thật chặt vào lòng, khẽ thở dài khi ôm người mình nhớ nhung bao ngày qua: “Cả hai chúng ta cùng nhượng bộ, không cãi nhau nữa, bắt đầu lại từ đầu được không?”

“Bắt đầu lại ư? Vừa bị chụp ảnh âu yếm bạn gái cũ vừa nói với em chúng ta bắt đầu lại là sao? Phong Duy Nặc, anh nghĩ em có thể chấp nhận được chuyện này ư?”

Anh không lên tiếng. Gió thổi bay những lọn tóc của Thượng Linh, thổi bay cả những cảm xúc xao động khi anh ôm cô. Cô đẩy anh ra, lùi lại phía sau: “Thôi đi, Phong Duy Nặc. Em không thể tin anh được nữa!”

Lời nói nhẹ như không, nhưng trong lòng cô như có kiến bò. Thượng Linh thấy mình dường như đang bị bệnh nhân cách phân liệt.

Mãi mới tránh mặt được Phong Duy Nặc, vậy mà khi bắt xe về thành phố S cô còn bị Mễ Mễ gọi điện đến kêu gào ầm ĩ.

“Mau đến cứu mình! Mình đang ở nhà hàng phía tây bờ hồ, không có tiền thanh toán.”

Thượng Linh vội vã lao đến, tới nơi mới phát hiện ra mình bị lừa. Mễ Mễ không có ở đó, thậm chí cũng chẳng có vị khách nào khác, chỉ có một người ngồi tại bàn ăn ngoài trời bên hồ trong tiếng nhạc du dương và ánh nến lung linh.

Anh vẫn chưa bình phục hẳn, gương mặt hoàn hảo bình thản sau lớp áo len mềm mại. Dường như anh đã đợi rất lâu, ánh mắt lặng lẽ ngắm nhìn mặt hồ đêm, cảnh tượng ấy đẹp như tranh vẽ. Thượng Linh không ngờ anh vẫn nhớ ngày sinh nhật của mình.

Bữa tối vẫn lặng lẽ như thường lệ, thỉnh thoảng anh đổ thức ăn đã cắt sẵn vào đĩa cô, phần lớn thời gian đều dừng lại nhìn cô, khiến cô thấy rất kỳ lạ.

“Sao vậy, có quy định mặc quần áo thể thao không được ăn đồ Tây sao?”

Anh khẽ cười, nhưng nụ cười ấy còn rực rỡ hơn cả những bông pháo hoa: “Anh rất thích nhìn em lúc đang ăn.”

Sau bữa ăn, cô nhận quà, vừa mở ra đã giật bắn người, không ngờ món quà lại là bảng kê mua một cây đàn piano.

“Lúc nào muốn chỉ cần gọi điện thoại, họ sẽ mang đến tận nhà cho em.” Anh nói vô cùng tự nhiên: “Với lại trong đó còn có số điện thoại của ông chủ hiệu đàn này. Anh biết trước đây em đã tìm ông ta mấy lần, muốn học đàn chỗ đó nhưng không được vì không sắp xếp được thời gian và học phí. Anh đã sắp xếp thời gian cho em, từ hai giờ đến ba giờ chiều chủ nhật hàng tuần. Đừng đến muộn đấy!”

Thượng Linh không nói gì, lúc sau mới chậm rãi đáp: “Có phải em muốn gì anh cũng đều cho em không?”

Đôi môi mỏng tuyệt đẹp khẽ rung, anh nhìn cô chăm chú: “Chỉ cần vẫn nằm trong khả năng của anh. Bất kể điều gì cũng đều được cả.”

Tối đó, bác Hải lái xe đưa hai người về nhà.

Tuy vết thương của Diệp Thố bình phục rất nhanh, nhưng ít nhất phải cần một hai tháng nữa mới khỏi hẳn được.

Ghế sau rất yên tĩnh, Thượng Linh uống hết cả chai rượu vang, giờ đây ngoan ngoãn cuộn tròn người vào một góc nằm ngủ. Anh nhìn cô, cẩn thận kéo vào lòng mình, cô lẩm bẩm vài tiếng, gần như không phản đối.

Anh đưa tay gạt nhẹ những lọn tóc vương trên mặt Thượng Linh, để lộ cặp lông mày hơi nhíu lại. Cô thường nhíu mày khi ngủ, như đang lo lắng điều gì. Anh vuốt nhẹ những nếp nhăn ấy, cho đến khi vết nhăn đó mất hẳn mới mỉm cười mãn nguyện, nhẹ hôn lên trán cô.

Làn da cô rất nóng, phảng phất cả vị nóng của rượu, làm bỏng cả đôi môi hơi lạnh. Dường như tối nay cô có điều gì đó phiền muộn, uống vừa nhanh lại vừa nhiều, mới được một lúc đã ngà ngà say. Là chuyện gì vậy? Anh ngắm nhìn gương mặt thanh tú nhỏ nhắn, hơi chớp mắt.

Xe dừng lại trước chung cư, chưa có lệnh của ông chủ, bác Hải không dám lên tiếng. Bác lén nhìn gương chiếu hậu, ở ghế sau ông chủ đang nhìn người nằm trong lòng mình vô cùng dịu dàng, sau đó từ từ cúi đầu xuống.

Bác Hải đáng thương ngượng chín cả mặt. Bà xã ơi, sao lại để cho bác trông thấy cảnh tượng này cơ chứ! Cũng chẳng nói để bác xuống xe trước gì cả.

Đôi môi cô thật mềm mại, đầu lưỡi anh quét qua, nếm vị rượu còn vương trên môi cô. Hơi thở mềm mại đáng yêu, phảng phất hơi ấm trên gương mặt anh. Nụ hôn lướt qua ban đầu càng lúc càng sâu hơn, như không kiềm chế nổi, vội vã muốn hôn sâu hơn, nhiều hơn. Anh đỡ gáy cô, lặng lẽ hôn.

Tiếng động ấy đã đánh thức Thượng Linh. Cô mở mắt, chỉ thấy những sợi lông mi dài tuyệt đẹp như cánh bướm. Xung quanh mờ mờ ảo ảo, hình như đang ở trên xe. Đầu lưỡi hơi đau, đôi môi anh đang quấn chặt lấy môi cô.

Anh thật là… Thượng Linh khẽ giật giật khóe mắt, đang định đẩy anh ra, bỗng nảy ra một ý tưởng khác trong đầu. Cô giả bộ say rượu ú ớ vài tiếng, mấy tiếng rời rạc thoát ra từ cổ họng: “Ghét này… đừng… Duy Nặc…”

Ngay lập tức anh đông cứng người lại, cô cười thầm, bàn tay giả bộ vô tình bám lấy vai anh, lại ú ớ tiếp: “… Duy Nặc…”

Quả nhiên, có người không chịu nổi nữa, ngay lập tức đẩy cô ra. Thượng Linh giả vờ đang lim dim mê man khẽ dụi dụi mắt, nghiêng nghiêng ngả ngả bước xuống xe. Cô thấy rất rõ gương mặt nặng trình trịch còn đen hơn cả đáy nồi của người ngồi trên xe.

Quả nhiên Mễ Mễ đang ở nhà, nằm dài trên sô pha đắp mặt nạ, thong dong đọc xem tạp chí và vui vẻ hát ca.

Lần này Mễ Mễ được dịp nở mày nở mặt. Ngoài A Ảnh ra, anh chàng minh tinh Âu Lực Tư cũng liên tục hẹn hò với cô. Nếu không đến những hộp đêm cao cấp thì cũng sẽ tới những bar riêng tư, ngoài việc quen biết được cả đám ngôi sao ra, có người còn nói sẽ mời Mễ Mễ đóng quảng cáo.

Thượng Linh vẫn còn chưa kịp vặn hỏi Mễ Mễ thì chuông điện thoại đã reo ầm ĩ. Mễ Mễ không nghe điện, kêu Thượng Linh nghe giúp. Thượng Linh ngán ngẩm ra nghe điện thoại. Âu Lực Tư gọi đến hẹn Mễ Mễ đi chơi, chỉ đáng tiếc là Mễ Mễ càng ngày càng không chịu nổi chiến dịch tấn công dồn dập của anh chàng, đang cho anh chàng vào thời kì chiến tranh lạnh.

Nghe xong mấy câu như: “Em nhất định sẽ báo lại với Mễ Mễ, cậu ấy không có ở nhà thật mà, em không lừa anh đâu!”, Âu Lực Tư liền chuyển chủ đề sang Thượng Linh.

Anh chàng bảo cô, đừng đánh giá thấp An Huệ Nhi, cô ta không dễ dàng buông tha cho Diệp Thố như vậy đâu. Thực ra Âu Lực Tư biết An Huệ Nhi từ ngày còn nhỏ, sau này vì chuyển nhà đi nên ít liên lạc với nhau, gần đây vừa gặp lại trong một buổi tiệc.

Âu Lực Tư còn bảo cô, hồi học tiểu học, cô nàng làm loạn cả trường để theo đuổi một nam sinh, cuối cùng mọi việc chỉ kết thúc khi cậu kia chuyển trường. Bây giờ, cô nàng lớn rồi lại càng ghê gớm hơn, trước đây còn cố ý bảo Âu Lực Tư tán tỉnh Thượng Linh để cô bỏ Diệp Thố.

Nói rõ ràng hơn, nguyên văn lời An Huệ Nhi là xúi Âu Lực Tư tán tỉnh lừa gạt Thượng Linh lên giường, chuẩn bị chụp ảnh lại để làm chứng cứ.

“Anh không sợ em nói chuyện này với Mễ Mễ sao?”

“Anh nói thật nên chẳng sợ em nói với cô ấy. Bây giờ nói cho em biết để nhắc nhở em phải cẩn thận. Hai hôm trước, An Huệ Nhi đã kéo cả mẹ cô ta đến thành phố S. Lần này bà ta đến đây để gặp con rể tương lai, bà già ấy còn ghê gớm hơn cả An Huệ Nhi, em cứ liệu mà hành động.”

Lời cảnh báo của Âu Lực Tư trở thành sự thật ngay ngày hôm sau.

Buổi tối, Diệp Thố đã hẹn thầy dạy đàn cho Thượng Linh đi ăn tối, đến chiều đột nhiên nhận được cuộc gọi bất ngờ.

Anh gọi người trong điện thoại là cô An. Đã rất lâu rồi Thượng Linh không thấy vẻ mặt anh lạnh lùng xa cách như vậy. Khi anh nghe xong điện thoại, cô đặt tài liệu trong tay lên bàn: “Mẹ vợ tương lai của anh à?”

Anh bất thình lình ngẩng đầu lên, như thể không nghĩ đến cô sẽ hỏi như vậy, ánh mắt hơi khác thường: “Tối nay có việc cần giải quyết, anh sẽ hẹn thầy giáo cho em vào hôm khác.”

“Em đi với anh!” Cô vội nói, làm anh ngạc nhiên: “Sao vậy, em không được xuất hiện sao?”

Anh lắc đầu, đột nhiên mỉm cười, làm cô lóa cả mắt.

Nơi hẹn ăn tối là nhà hàng xoay tại tầng cao nhất của một hộp đêm cao cấp. Không giống như những gì Thượng Linh tưởng tượng, mẹ của An Huệ Nhi lại là một người phụ nữ vô cùng thanh nhã. Rõ ràng, tính cách của An Huệ Nhi giống cha hơn.

Nhưng những người phụ nữ có bề ngoài thanh nhã lịch thiệp thì sau lưng lại càng khó chơi hơn. Phản ứng của hai mẹ con khi thấy Diệp Thố dắt tay Thượng Linh đến nhà hàng hoàn toàn khác nhau. An Huệ Nhi nhìn chằm chằm vào bàn tay đang đặt lên cánh tay của Diệp Thố, mắt như sắp tóe lửa. Còn bà An lại cười vô cùng điềm đạm, thậm chí còn chào hỏi Thượng Linh.

“Chắc đây là người bạn cũ, lâu năm không gặp của Diệp Thố chúng ta. Chào cháu, bác là mẹ của Huệ Nhi, cũng đã nghe Huệ Nhi nhắc đến cháu, quả là một cô gái rất có khí chất.”

Ai mà chả thích nghe nịnh. Địch chưa manh động, ta cũng chưa manh động, Thượng Linh cười đắc ý, cũng khen lại bà An một tràng.

Chỉ có Huệ Nhi là người duy nhất buồn bực khi ăn cơm. Bà An và Thượng Linh thậm chí còn trò chuyện vô cùng vui vẻ.

Mọi việc vẫn tiếp tục cho đến khi Diệp Thố thản nhiên đổi suất thịt bò nướng đã cắt của mình sang suất chưa cắt của Thượng Linh. An Huệ Nhi không kiên nhẫn được nữa, nổi cơn tam bành: “Diệp Thố! Em mới là vị hôn thê của anh, làm sao anh có thể cắt thức ăn giúp cô ta chứ.”

Thượng Linh vừa cho miếng thịt bò vào miệng, nghe Huệ Nhi nói thế liền nhai qua, tiếp đó nhả miếng thịt bò ra bằng tư thế vô cùng duyên dáng, lấy dĩa xếp gọn lại, cười đáp: “Thật xin lỗi, vậy tôi trả lại cho cô!”

Chương 32: Em Có Nhờ Anh Giúp Đâu!


An Huệ Nhi buồn nôn lúc thấy Thượng Linh làm vậy, chề môi, đặt khăn ăn lên bàn chạy ngay vào nhà vệ sinh.

“Cô Thượng vui tính quá!” Bà An vẫn mỉm cười. Đúng lúc đó điện thoại của Thượng Linh đổ chuông, cô nói mấy câu xã giao rồi đứng lên ra ngoài nghe máy.

Bàn ăn chỉ còn lại Diệp Thố và bà An.

“Từ trước đến nay cô luôn tán đồng quan điểm, bên cạnh một người đàn ông tài giỏi không bao giờ chỉ có duy nhất một người phụ nữ.” Bà An đặt dao nĩa xuống, bắt đầu vào chủ đề chính ngày hôm nay: “Chỉ có điều, nếu chủ thứ không phân biệt rõ ràng, sẽ không tránh khỏi việc tham bát bỏ mâm. Diệp Thố, cô luôn rất yêu quý cháu, cháu có tài năng, lại rất quyết đoán, nhưng dường như không được rõ ràng lắm trong vấn đề phụ nữ. Chỉ là chơi bời trong chốc lát, việc gì phải thành thật, lúc nào cũng đem theo bên mình thế? Cũng may Huệ Nhi của chúng ta không coi là thật, nếu giờ làm to chuyện, sẽ ảnh hưởng không nhỏ đến cả hai nhà, có phải không?”

Hai nhà Diệp, An đều gánh vác một nửa giang sơn VIVS. Hiện nay người đứng ra điều hành là Diệp Thố, nhưng năm xưa cổ đông đầu tư chính lại là nhà họ An. Sau khi tập đoàn xâm nhập vào thị trường, Diệp Thố vẫn đứng vững được ở vị trí này, một mặt do anh được các thành viên thứ yếu ủng hộ, mặt khác cũng vì anh thực sự có năng lực. Lại thêm việc bố anh từ lâu đã có ý kết tình thông gia với nhà họ An, nên nhà họ An mới chấp nhận làm một cổ đông không tham gia quản lý đứng sau tất cả mọi việc.

Ý tứ những lời bà An nói vô cùng rõ ràng, anh cứ chơi bời gái gú thì được, nhưng không được phép trắng trợn như vậy, nhất là trước mặt Huệ Nhi. Huệ Nhi mới chính là vị hôn thê đích thực của anh, phải quan tâm đến cảm xúc của Huệ Nhi. Nếu không, vị trí anh đang có hiện giờ có lẽ sẽ không được vững chắc như vậy nữa đâu.

“Bác gái, cháu nghĩ có lẽ bác đã hiểu nhầm rồi!” Thái độ của Diệp Thố vô cùng lễ phép: “Những chuyện bác lo lắng thực ra không hề tồn tại, nên không cần phải căng thẳng như vậy đâu.”

“Tốt lắm! Cháu phân biệt rõ ràng được chủ thứ như vậy là tốt nhất, bữa tối hôm nay ngon thật, bác hài lòng lắm! Đúng rồi, Huệ Nhi nói lâu lắm rồi chưa đi chơi golf, cháu cũng biết, từ xưa đến nay bác chẳng biết gì về thể thao…”

“Cháu hiểu rồi, cháu sẽ lo liệu đâu ra đấy!” Gương mặt tuyệt đẹp điềm đạm nho nhã.

Bà An gật đầu mỉm cười.

Cách đó không xa, Thượng Linh đã nghe xong điện thoại, cô nhìn đôi mắt không chút hoảng sợ của anh, cười mỉa mai. Tối đó, cô từ chối không ngồi xe của Diệp Thố về nhà.

“Sao vậy?”

Thấy anh nhíu mày, Thượng Linh chỉ hơi nhếch miệng cười nhạt: “Không sao cả! Tự nhiên không còn hứng thú chơi bời gì nữa, đưa vị hôn thê và mẹ vợ tương lại của anh về khách sạn đi!”

Nói xong cô liền quay người bước đi.

Thực ra cô biết Diệp Thố bây giờ đã không còn là A Thố ngây thơ của ngày xưa. Anh đã biết cách khoác tấm mặt nạ giả tạo, nói những lời hoàn toàn trái ngược với trái tim mình. Cô cũng chẳng khác gì, cũng thường xuyên nói những lời giả dối vì mưu sinh.

Chỉ có điều, tối nay cô không nhận ra đâu là Diệp Thố thật sự. Là người vô cùng chiều chuộng cô hay là người chấp thuận hôn nhân trước mặt mẹ một người con gái khác? Những gì con người ấy nói, những gì người ấy làm, cô thực sự hiểu được bao nhiêu?

Sau khi đưa hai mẹ con về, trong màn đêm có một người đàn ông đang nói chuyện điện thoại.

“Đẩy nhanh tiến độ… Đúng vậy, tôi không muốn đợi thêm nữa!”

Đến giờ nghỉ trưa, Thượng Linh đang định đi ăn cơm bỗng bị trưởng phòng đối ngoại gọi vào. Trưởng phòng đưa cho cô một tập tài liệu, bảo cô mang đến cho Tiểu Trương ở phòng kế hoạch.

Lúc này, tất cả mọi người trong phòng kế hoạch đều đã đi ăn, chỉ có bác lao công đứng dọn dẹp trước cửa. Nghe cô nói xong, liền chỉ giúp cô chỗ ngồi của Tiểu Trương. Bác lao công không nói rõ ràng, Thượng Linh vào phòng tìm mãi mới thấy chỗ Tiểu Trương ngồi, đặt tài liệu xuống rồi đi ra.

Cô vội vàng cũng vì có lý do, trưa nay có vị công tử Bạc Liêu mời cô đi ăn cùng.

Mấy ngày nay vì Âu Lực Tư bị Mễ Mễ cho vào diện “chiến tranh lạnh” nên cô liên tục bị anh ta làm phiền, nhân cơ hội này kiếm bữa cơm cũng chẳng sao cả.

Nghe nói cô đã gặp mặt hai mẹ con An Huệ Nhi, Âu Lực Tư vô cùng khâm phục vì giờ này cô vẫn còn bình thản như vậy: “Nói thật là, với khả năng của em, An Huệ Nhi không thể nào là đối thủ được, cùng lắm chỉ đau đầu tí thôi. Nhưng mẹ cô ta không dễ chơi như vậy, bà già đó nham hiểm, miệng thơn thớt dạ ớt ngâm đấy!”

“Thế thì sao chứ? Em chỉ là người làm thuê, có liên quan gì đến em?”

“Làm thuê cái gì chứ? Anh nghe Mễ Mễ nói từ lâu rồi, em được vào VIVS làm là nhờ mối quan hệ với Diệp Thố, có anh ta thì mới có em. Thân thế của em nhạy cảm, không bám chặt lấy anh ta, trong nháy mắt là mất cả chì lẫn chài đấy!”

Hình như mọi người đều nghĩ cô là người chủ động đeo bám Diệp Thố thì phải, Thượng Linh cười mỉa: “Thực ra anh ấy mới là người bám lấy em, tại sao mọi người đều nghĩ là em bám lấy anh ấy vậy nhỉ?”

Âu Lực Tư thở dài nhún vai: “Bất luận là về ngoại hình, tính cách hay là thân phận, địa vị đều đã quyết định sự thật là em bám riết anh ta!”

Thượng Linh nổi nóng: “Được rồi! Tối nay em sẽ đưa Mễ Mễ qua nhà A Ảnh ngủ vậy!”

“Thượng công chúa, thần nói sai rồi! Sao có thể là Người bám lấy anh ta chứ, chắc chắn là anh ta bám riết lấy Người rồi!”

“…” Anh chàng này đúng là không biết xấu hổ, chẳng giống với hình tượng ngôi sao chút nào.

***

Hai ngày liền, Thượng Linh đều coi Diệp Thố như vô hình. Không nghe điện thoại, cũng không gặp mặt, ngay cả khi thấy anh từ xa xa trong khách sạn cũng tránh ngay lập tức.

Dù sao cô cũng không lắm mưu nhiều kế như anh, thôi thì cứ tránh mặt đi cho lành, bắt đầu làm việc vô cùng chăm chỉ.

Làm lâu trong phòng đối ngoại, cô cũng có được mấy cô bạn chuyên buôn dưa lê. Ngày hôm ấy, khi Thượng Linh đang đánh máy, mấy người kia ngồi tán gẫu mấy tin vịt mới nhất trong khách sạn. Nghe nói trong lễ công bố mời thầu ngày hôm qua, VIVS vừa để thua Munster. Từ trước đến giờ Munster luôn là đối thủ cạnh tranh của VIVS trong lĩnh vực khách sạn, tuy không phải là kình địch nhưng cũng là một đối thủ rất khó nhằn.

Khu đất mời thầu lần này nằm tại thành phố C, tựa lưng vào núi lại gần hồ, VIVS có ý định xây dựng khu phức hợp nghỉ dưỡng vui chơi đầu tiên của thành phố C tại đây. Giá mời thầu lần này đã thấp vô cùng, nhưng không ngờ Munster lại giành chiến thắng với giá gần suýt soát. Nói chung, có khu đất này hay không cũng không gây thiệt hại cho VIVS nhiều lắm! Nhưng dù sao đây cũng là dự án cả tập đoàn đã vất vả chuẩn bị bao lâu, đến cả kế hoạch sau này cũng đã lập xong, giờ đây lại bị cướp mất, người bực tức nhất chính là các nhân viên làm việc quên ngày đêm bên phòng kế hoạch.

Lần này, đúng lúc thành viên chủ chốt còn lại đang có mặt tại trụ sở VIVS, cấp trên liền ra lệnh phải tra xét triệt để.

“Tra xét cái gì nữa? Đằng nào cũng thua thầu rồi, giờ còn làm được gì chứ?”

“Vậy là cậu không hiểu rồi, thua với giá suýt soát! Chuyện này chỉ cần lướt qua đã biết là do người trong nội bộ công ty tiết lộ.”



Nghe đến đây, Thượng Linh nghe tim mình bỗng đập thình thịch, cô hơi mơ hồ khi nghe thấy ba tiếng “phòng kế hoạch”.

Đúng như dự đoán, hai ngày sau, tại cuộc họp cấp cao lãnh đạo khách sạn, Thượng Linh đã bị triệu đến phòng hội nghị.

Diệp Thố ngồi ở vị trí đầu tiên, vị trí thứ hai là thành viên hội đồng quản trị An phu nhân và An Huệ Nhi, các vị trí còn lại là các giám đốc bộ phận, cuối cùng đến cả bác lao công cũng có mặt.

Rõ ràng Thượng Linh bị nghi ngờ. Hôm trước ngày mở thầu cô có đến phòng kế hoạch, hơn nữa lại đúng lúc nghỉ trưa, trong phòng không còn ai. Bác lao công là nhân chứng, còn những tấm ảnh trên bàn là vật chứng.

Thượng Linh cầm ảnh lên xem, mặt mũi sa sầm. Vật chứng là những tấm ảnh chụp mấy lần cô đi ăn với Âu Lực Tư. Khi nghe mấy lời chỉ trích xung quanh, cô mới biết, thì ra Âu Lực Tư là công tử thứ ba của Munster.

Bà An nhìn chằm chằm vào Thượng Linh, thái độ vẫn lịch sự như thường, nhưng lời lẽ lại vô cùng sắc sảo, không có bất kì khe hở nào để cô có thể phản bác lại.

Thượng Linh ném bức ảnh xuống: “Thế này liệu có đánh giá tôi quá cao không vậy?”

“Đứng trên góc độ tình cảm, tôi có thể hiểu được hành động liều lĩnh vì người mình yêu của cô Thượng. Nhưng trên góc độ lập trường, tôi là thành viên hội đồng quản trị VIVS, đây là hình động làm lộ bí mật kinh doanh. Tôi biết cô Thượng là bạn của Tổng giám đốc Diệp, nên giờ sẽ cho cô một cơ hội… chủ động nghỉ việc, rời khỏi VIVS.” Bà An nói.

“Cứ coi như là tôi quen biết Âu Lực Tư, cứ coi như tôi đến phòng kế hoạch lúc không có người một ngày trước khi mở thầu, nhưng cũng không thể khẳng định tôi làm chuyện này. Bất cứ việc gì cũng phải có chứng cứ, vậy chứng cứ đâu?”

“Chứng cứ ư?” An Huệ Nhi không chịu nổi liền xen vào: “Thượng Linh, rốt cuộc cô có hiểu hay không hả? Mẹ tôi đang nhân nhượng cho cô, không muốn mời cảnh sát hình sự đến điều tra. Nếu mời cảnh sát đến đây, lúc đó cô có muốn tự nhận lỗi và xin nghỉ làm cũng không được. Tôi biết cô và Âu Lực Tư rất thân thiết với nhau, lần này cô giúp anh ta, anh ta không đến nỗi bỏ rơi cô đâu, cứ yên tâm mà nghỉ việc.”
Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_12
Phan_13
Phan_14
Phan_15
Phan_16
Phan_18
Phan_19
Phan_20
Phan_21
Phan_22
Phan_23
Phan_24
Phan_25
Phan_26
Phan_27
Phan_28
Phan_29
Phan_30
Phan_Gioi_Thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .